Thế giới ngày nay đang nói quá nhiều về sự
thành công, nhân loại đang bò lê bò càng trên con đường ma-ra-tông dẫn tới nấm
mồ của chính mình để quyết tâm trở thành người thành đạt. Có vẻ như trong cái
thế giới quá coi trong vật chất này, con người đang ngày càng rời xa tiêu chuẩn
sống tối thượng của mình là hạnh phúc. Có vẻ như thiên hạ không chịu hiểu ra rằng
thành công và hạnh phúc không phải luôn luôn là bạn đồng hành của nhau mà thậm
chí đôi khi là đối chọi nhau như nước với lửa.
Mọi thứ đang được vật
chất hóa, đang được đong đếm một cách rất cụ thể, sòng phẳng kể cả những thứ
thuộc về tình cảm thiêng liêng. Thành công-theo cái sắc thái mà thế giới này vẫn
hiểu về điều đó-chính là tiền bạc, của cải, danh vọng, địa vị...toàn những thứ
có thể lượng hóa bằng vật chất. Nhưng theo ý nghĩa mà những bậc vĩ nhân ở đời
như Đức Phật hay Chúa Jesus vẫn quan niệm thì sự thành công phải được đo bằng hạnh
phúc, bằng niềm vui sướng; một người thành công là người đã sống cuộc đời của
mình mà mỗi giây phút đều là lễ hội, mỗi hơi thở đều chứa chan niềm vui sống.
Ai đúng ai sai bây giờ?
Phái vật chất bèn gân cổ lên: “Đừng có mà bàn luận nhiều, hạnh phúc của bọn tớ ấy
à, là phải nhà lầu xe hơi kèm thêm cái cửa hàng buôn bán vàng bạc đá quý thật
to...”. Phái Chúa Phật ngồi yên như núi, chả thèm tranh luận gì, chỉ mỉm cười độ
lượng, họ đang bận...hạnh phúc. Tra vấn quá thì Phật bèn đưa tay chỉ trăng rồi
ôn tồn “Quý vị cứ tự trải nghiệm, tự đi mà tìm lấy chân lí”.
Ừ thì thử trải nghiệm
nào. Ôi thôi! Hóa ra thế gian đầy rẫy những kẻ thừa mứa vật chất mà bất hạnh
thì vẫn hoàn bất hạnh. Hàng tá những diễn viên màn bạc giàu có danh giá ở Hàn
Quốc, cả tổng thống nghỉ hưu, cả những ông tỉ phú giàu sụ trên thế giới...vẫn
đua nhau đi tìm cái chết, tìm cách tự kết liễu đời mình. Nói đâu xa, ở Việt Nam
mình có biết bao nhiêu là quan chức lớn nhỏ, những người mà tiền bạc và quyền lực
không hề thiếu lại như đang sống trong địa ngục vì cảnh vợ đi ngoại tình, những
đứa con đều hành nghề “bác sĩ” (nghiện ngập, chích choác). Mình từng nghe có những
quan chức lớn chỉ cầu mong làm ông xe ôm, ba gác mà cứu được cuộc đời của những
đứa con đang tàn lụi theo ma túy.
Căn bệnh “nghiện” vật
chất đã biến phần đông nhân loại thành những cỗ máy kiếm tiền, mở mắt ra là tìm
cách kiếm tiền, đến cả trong giấc mơ cũng tiền. Người ta luẩn quẩn đến mức bỏ
ra cả tuổi trẻ, sức lực để kiếm tiền để rồi cuối đời lại hốt hoảng bỏ tiền ra
tìm lại tuổi trẻ, tìm lại sức lực (?). Người ta quên cả sống, chỉ lo chạy chọt
kiếm tìm đến mướt mồ hôi cho đến khi chợt nhận ra nghĩa địa đã ở ngay trước mặt.
Thế thì thế giới này
hình như đang bị thần kinh à? Thật lạ là đối với nhiều người, niềm vui sướng
không được coi là thành công; thành công phải là thứ gì khác cơ. Thậm chí nó có
thể là một bất hạnh, và dù biết rõ nó sẽ dẫn ta tới những điều bất hạnh, thì họ
vẫn cứ không ngừng tiến tới. Con người ta dường như sẵn sàng đón lấy những khốn
khổ mà thứ vẫn được gọi là thành công kia mang tới. Vậy thì đâu mới là thành
công đối với họ? Thành công là sự thỏa mãn cái tôi chứ không phải là hạnh phúc,
bạn cảm thấy thật hả dạ khi cái xe bạn xịn hơn xe hàng xóm, cái mả tổ nhà bạn
hoành tráng hơn của hàng xóm... Thành công là khi người khác nói rằng ta là người
thành đạt, bạn cảm thấy “oai” hơn khi làm lãnh đạo, trong khi thằng X con Y kia
chỉ là nhân viên. Nhưng chúng ta có thể đã mất đi tất cả mà không nhận thấy, mất
cả tâm hồn, mất đi toàn bộ sự trong sáng vô ngần mang tới niềm vui sướng, mất
đi sự yên bình trong mỗi con người, sự lắng đọng, và mất đi cả những gì có thể
mang ta tiến gần hơn đến những điều tuyệt diệu nhất. Con người ta có nguy cơ mất
đi tất cả đồng thời trở thành một kẻ điên loạn, nhưng trong con mắt của thế giới
chung quanh, chúng ta vẫn được tán dương là những con người thành đạt. Bởi một lẽ
đơn giản là tất cả những gì họ trông chờ không phải là niềm hân hoan vui sướng,
mà là sự đánh giá cao của thế giới này, cộng với sự thỏa mãn cái bản ngã của
chính họ.
Rõ ràng là, sự thành đạt không phải là
tiêu chuẩn, vì sự thành đạt phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố. Trong khi đó, hạnh
phúc chính là tiêu chuẩn, vì hạnh phúc chỉ phụ thuộc vào một yếu tố duy nhất, đó
chính là bản thân mỗi con người. Con người ta có thể không đạt tới thành công
theo quan niệm của số đông thế giới hiện nay, bởi chúng ta có biết bao đối thủ
là những người chung quanh. Cho dù bạn là người khôn ngoan đi chăng nữa, thì
người khác vẫn có thể hành động khôn ngoan hơn, nhanh nhạy hơn, có tính toán
hơn, thô bạo hơn và thậm chí là vô đạo đức hơn. Do đó mà thành công phụ thuộc
vào nhiều yếu tố, nó là một hiện tượng xã hội. Và nhìn chung thì không có gì lạ
nếu con người ta không đạt được thành công, hoặc không trở thành người thành đạt.
Trong khi đó nếu bạn muốn, nếu bạn biết tập trung vào chính bạn thì sẽ là người
hạnh phúc, là người thành đạt theo quan niệm của Chúa-Phật, bởi vì điều đó chỉ
phụ thuộc duy nhất vào chính bạn.
Ai dám phát biểu rằng Jesus đã thành công?
Bị hành hình trên cây thập ác không thể được coi là thành công, nếu như không
muốn nói rằng đó là một thất bại thảm hại nhất. Một người đàn ông đã bị đóng
đinh trên cây thập ác khi anh ta mới chỉ có ba mươi ba tuổi thì có thể coi là
kiểu thành công gì được đây? Chẳng ai biết tới anh ta, trừ một vài dân làng
không có nhiều chữ nghĩa, là môn đồ. Ở thời điểm đó, Jesus không có vị trí gì,
không uy tín và cũng không quyền lực. Vậy thì đó được gọi là kiểu thành đạt gì
đây? Rõ ràng là không thể cố gọi việc bị hành hình ấy là thành công hay thành đạt.
Nhưng Jesus thấy mình hạnh phúc. Người cảm thấy hạnh phúc đang tràn đầy, dù cho
có bị đóng đinh trên thân thể. Còn những người đã đóng đinh lên thân thể Jesus,
mặc dù sau đó vẫn còn tiếp tục tồn tại thêm một thời gian, nhưng cuộc sống của
những con người ấy cứ ngắc ngoải trong khổ sở.
Vậy thì thực tế mà
nói, ai mới là kẻ bị hành hình? Đó mới là điểm mấu chốt. Người thật sự bị hành
hình là Jesus hay những kẻ đã đóng đinh lên Người? Chỉ biết Người đã rất hạnh
phúc với hành động của mình, mà hạnh phúc thì liệu có ai hành hình hay đóng
đinh lên được? Chúng ta chỉ có thể giết chết thân xác chứ làm sao giết chết được
tâm hồn. Chị Võ Thị Sáu ra pháp trường nhận cái chết nhưng vẫn hạnh phúc với lí
tưởng cách mạng của mình nên Đi giữa
hai hàng lính /Vẫn ung dung mỉm cười / Ngắt một đóa hoa tươi / Chị cài lên mái
tóc ... trong khi hai hàng lính với súng ống đầy mình thì lại cảm thấy
run sợ đến nỗi sau này có đứa phát điên. Những kẻ đã hành hình Jesus, những kẻ
bắn vào Người con gái Đất đỏ, chúng sống, nhưng cuộc đời chúng không có gì ngoài
sự kéo dài về mặt thời gian, diễn đạt theo một cách khác, thì cuộc sống như thế
cũng chỉ là một quá trình bị hành hình chậm rãi, tất cả đều chìm trong khốn khổ,
thảm thê và bất hạnh.
Trước đây Đức Phật
cũng là người thất bại trong con mắt của bạn bè, gia đình, trong mắt người vợ của
Người, vua cha của Người, trong mắt những ông thầy và trong con mắt của toàn xã
hội. Người đã từng chỉ là một kẻ ăn xin. Có kiểu thành công nào như thế? Đáng lẽ
ra Người đã có thể trở thành một vì hoàng đế vĩ đại dựa trên những phẩm chất,
cá tính và trí tuệ vốn có, nhưng sao chỉ là một kẻ xin ăn. Liệu bạn có cho rằng
những gì Người lĩnh hội được dưới gốc bồ đề năm xưa là của dổm? Rằng một người
thừa mứa hạnh phúc tới mức cả thế giới xây chùa đúc tượng ngày đêm cầu xin Người
một chút hạnh phúc là người thất bại vì không chịu làm vua? Có Ai dám bảo vua
Trần Nhân Tông là dở hơi khi bỏ cả ngai vàng quyền lực mà lên núi Yên Tử đánh bạn
với gió mây? Rõ ràng là những gì mà Đức Phật hay vị vua nhà Trần đã quyết định
bỏ qua, hoàn toàn không có chút giá trị nào xác đáng.
Thế thì họ có thành công hay không? Theo ý
nghĩa mà những người như Đức Phật hay Chúa Jesus vẫn định nghĩa về thành công,
thì câu trả lời sẽ là: chắc chắn. Sự thành công ấy được đo bằng hạnh phúc, bằng
niềm vui sướng, hay là bất cứ thứ gì, thậm chỉ chẳng liên quan. Cho dù cái thế
giới này có chế giễu rằng chúng ta đã thất bại, hay biến ta thành ngôi sao, hoặc
là tung hô ta như một điển hình thành đạt thì điều đó cũng chẳng làm nên chút
gì khác biệt . Điều quan trọng là đứng ở bất cứ góc độ nào, chúng ta cũng cảm
nhận được rằng mình đang hạnh phúc, đang hoan hỉ.
Hãy tẩy rửa trí óc của mình, đừng biến
mình thành người chỉ chăm chăm hướng tới thành công. Cái vẫn được gọi là thành
công đôi khi lại là thất bại thảm hại nhất trên thế giới. Cho nên, đừng cố đấm
ăn xôi nếu như không muốn biến chính mình thành kẻ bại. Không ai cấm bạn thành
công trong cuộc sống, thậm chí nếu bạn vừa thành công vừa hạnh phúc thì càng
quý chứ sao, nhưng trước hết hãy nghĩ về cuộc sống tươi vui hạnh phúc. Hãy hướng
suy nghĩ của mình về những tầm hạnh phúc cao hơn và xa hơn trong mỗi phút giây.
Có thể lúc ấy, cả thế giới không ai không nói rằng bạn là người thất bại, nhưng
hơn ai hết bạn biết rằng mình không hề thất bại. Nói cách khác là bạn đã đạt tới
thành công thực sự.
Sống với những gì có thật, chúng ta có
thể gặt hái được thành công trong chính cuộc đời mình. Những ai muốn được tung
hô trong thế giới ảo, hãy cứ đi theo đường dẫn mà những con người đang mải mê vật
lộn với gian trá, lanh ma, cạnh tranh, ghen tuông và bạo lực. Nhưng rồi cuối
cùng, chính họ cũng phải nhận ra rằng dù cho có chiến thắng cả thế giới này, họ
cũng không thể giữ được một thứ ở ngay gần: đó là chính bản thân mình. Jesus đã
nói: “Con người ta sẽ được những gì nếu như thu lượm được cả thế giới nhưng lại
đánh mất chính tâm hồn mình?”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét