Trời ở đây xanh màu xanh của cỏ
Anh đi hết chiều dài ngọn gió
Vẫn không hết màu xanh mắt em
Chả biết đọc mây câu thơ này ở đâu nhưng mình cứ dứt khoát rằng nó viết về Đồi Cù Đà Lạt.
Ở nơi đầy nắng đầy gió, màu xanh của những đồi cỏ uốn lượn dưới gốc thông làm ta có cảm giác trời đất giao hoà trong sắc xanh da diết, nơi ấy là đâu nếu không là Đồi Cù của Đà lạt mộng mơ?
Lại chợt nhớ mấy câu thơ của Bùi Minh Quốc:
Căn phòng đôi ta vách dựng bởi ngàn thông
Giường nệm bồng bềnh đồi cỏ dịu
Sương lãng đãng tấm mền nũng nịu
Chợt dày chợt mỏng chợt hư không
Thưa em! Còn chờ gì nữa mà không đắm say...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét