Có đến một ngàn lẻ một lần ta đã ngắm nghía bức ảnh này và cũng ngần ấy lần ta mất ngủ.
Ta mất ngủ vì em đẹp quá. Ta mất ngủ vì em rực rỡ quá. Xin hãy đừng trách ta ăn nói sỗ sàng vì đơn giản là ta đang nói thật. Thử hỏi có thằng đàn ông đích thực nào lại không xốn xang trước một em gái xinh tươi đến nhường này.
Đường phố đang mùa hạ, áo mỏng em mùa hạ, em mang trên ngực biển đầy, em lại còn mang trên ngực tên hai quần đảo dấu yêu của tổ quốc trong khi mùa hạ trong ta chưa hẳn đã ra đi thử hỏi lòng sao không cuộn sóng. Vì thế mà em ơi, dù ngực em cao làm tức ngực, tức ngực ta và tức ngực nhiều người, nhưng xin hãy đừng chôn đi dưới lớp áo dày1...
Cũng như lão nhà thơ Bùi Chí Vinh Uống ly cà phê trong quán cóc/ Ngẩng mặt lên và ngó ra đường/ Các em thất tiết nhiều hơn trước/ Bộ ngực nào cũng nhuốm phong sương2, ta mỗi sáng chủ nhật vẫn đi cà phê cóc mắt lom lom bộ ngực những em gái qua đường mong tìm cho được những dấu tích “thất tiết”. Trong khi mỗi cuối tuần em vẫn bền bỉ xuống đường, làm náo nhiệt cả phố phường Hà Nội. Có cả thơ cả nhạc ngợi ca em thay mọi lời muốn nói, có bà con yêu thương gọi em là Hoa hậu Biển Đông, một danh xưng tưởng không gì hay hơn thế.
Gã tây ba lô há hốc mồm trong tư thế của Trần Quốc Toản bóp cam kia nếu không rành sử Việt thì làm sao mà hiểu nổi trong dáng em đi có hình bóng người con gái quận Cửu Chân từng muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp luồng sóng dữ, chém cá kình ở biển Đông, đánh đuổi quân Ngô giành lại giang sơn, cởi ách nô lệ, chứ không chịu khom lưng làm tì thiếp; trong nụ cười em ngạo nghễ có khí phách của hai chị em họ Trưng Ba thu gánh vác sơn hà/ Một là báo phục hai là Bá Vương/ Uy danh động tới Bắc Phương làm quân Hán hồn xiêu phách lạc.
Gã tây kia liệu có biết rằng trong cái mềm mại con gái nhường kia là ẩn chứa một sức mạnh tâm hồn không dễ gì khuất phục. Thứ sức mạnh làm nên một Người con gái trẻ măng /Giặc đem ra bãi bắn /Đi giữa hai hàng lính /Vẫn ung dung mỉm cười / Ngắt một đóa hoa tươi / Chị cài lên mái tóc / Đầu ngẩng cao bất khuất...; thứ sức mạnh kết tinh thành “Nụ cười chiến thắng” từng làm thế giới biết đến bản lĩnh bất khuất của những người con gái Việt.
Chủ nhật này ta lại tìm quán cóc, quyết thêm một lần mất ngủ với Hoa hậu Biển Đông chứ không chịu lần theo những bộ ngực phong sương thất tiết. Hớp một ngụm cà phê, rít vài hơi thuốc thấy tức ngực biển đầy, thấy nhạt nhòa bóng em đi giữa phố phường Hà Nội.
Có chàng thi sĩ nọ thấy người tình về giữa trưa nắng mà ước làm mây rợp lối em qua/làm đường nâng gót chân em bước/ làm bụi theo em đến tận nhà3. Đến cả bụi mà cũng có người giành mất thời ta còn biết làm sao. Ngó lui ngó tới thôi thì cho ta ước được làm dãi băng đỏ trên ngực em với dòng chữ vàng ghi tên hai quần đảo.
Kỳ lạ thật! Chỉ có thế thôi mà cảm giác tức ngực tiêu tan đâu mất. Nhưng ta biết chắc rằng suốt cả đêm nay thêm một lần ta mất ngủ.
CN 5/9/2011
------------------------------------------------------------------------
(1) "Hãy để mùa hè yên nghỉ" - Hoàng hưng
(2) "Buồn Gì đâu" - Bùi Chí Vinh
(3) "Thành bụi" - Vũ Quần Phương
ĐỌC THÊM:
Hãy để mùa hè yên nghỉ.
Đường phố hôm nay mùa đông
Sao áo em mùa hạ ?
Những sọc áo xanh cuộn sóng
Em mang trên ngực biển đầy
Biển những ngày hè đẹp lắm
Ngày nào tìm biển ta say
Nhưng mùa hạ đã ra đi
Chân trời xa không ngấn nắng
Sao em còn mang áo mỏng
Có còn mùa hạ nữa đâu
Sao em làm lòng ta đau
Nhớ ngọn lửa hè đã tắt
Chắc biển ngoài kia cũng xám
Lạnh co những sóng rộng dài
Ngực em cao làm tức ngực
Hãy chôn dưới lớp áo dầy
Đường phố hôm nay mùa đông
Hãy để mùa hè yên nghỉ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét