Đó là một câu thơ trong một bài thơ của
Lâm Thị Mỹ Dạ viết về thành phố hoa Đà Lạt:
Ôi màu xanh, màu xanh, màu xanh
Thắm trong mưa màu xanh kì lạ quá
Đường trong cây thấp thoáng nhà trong lá
Bất chợt mưa bất chợt nắng vàng
Hoa trên trời hoa dưới đất xốn xang...
Hiếm có thành phố nào ở nước ta được
thiên nhiên ưu đãi nhiều như ở Đà Lạt, sấm Trạng Trình từng coi đây là mảnh đất
bình yên để dung thân. Trên mảnh đất bình yên ấy, cơ man là hoa mọc lên, hoa dại,
hoa tự nhiên, hoa do con người trồng, đâu đâu cũng ngập tràn hương sắc. Ai từng
đến thành phố Cao nguyên này hẳn không khó để nhận ra hình ảnh “Hoa trên trời
hoa dưới đất...” ấy.
Cái nét hoa quyến rũ mình nhất ở Đà Lạt
có lẽ không phải là ở những trang trại hoa rực rỡ sắc màu, cũng không phải là tại những
vườn hoa với những chậu hoa quý của các nghệ nhân, mình vốn không thich bất cứ
thứ gì bị đóng khung, bị nhốt theo kiểu “Cá chậu chim lồng”, dù thứ đó có được
thiên hạ quý bằng giời đi nữa.
Không cần đến những nơi rào giậu ấy mà chỉ cần ghé qua những khuôn viên
hoa công cộng, những tán hoa muôn sắc của thiên nhiên ban tặng khắp nơi nơi
cũng đã đủ để nhận ra bữa tiệc Hoa trên
trời hoa dưới đất xốn xang/Mimosa vàng như gót chân của nắng/Lay ơn đỏ mầu
hoàng hôn thầm lặng/Tím tròn xoe đóa Cẩm tú cầu/Hoa Vũ nữ múa rồi về đâu/Để
bông Susi ngẩn ngơ mãi thế...
Hoa vẫy chào lữ khách trên những lối đi công viên:
...bò lên mái nhà:
Không
hề có cảnh bảo vệ đứng canh hay hàng rào ngăn cách nhưng những thảm hoa
ven đường và nhiều con lươn hoa hồng dài như thế này vẫn bình an nở mà
không hề lo có một ai đó thò tay ngắt.
Đương
nhiên hoa mùa xuân Đà Lạt không thể không kể đến hoa anh đào, loài hoa
thấm đẫm biết bao thơ ca, bao cuộc tình của tao nhân mặc khách.
Vâng,
cảnh sắc thiên nhiên, nét đẹp của hoa và văn hóa người Đà Lạt mãi là
chất men mang đến cho thành phố này nét lãng mạn đắm say lòng người và
sự bình yên vĩnh cữu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét