Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2015

HÒA BÌNH MUÔN NĂM



 
Hoặc cái bản mặt mình rất dễ ăn hiếp, hoặc thiên hạ đang ngày càng trở nên quá hằn học hận thù, hơn một tá lần mình bị người ta dọa đập. May là chưa có lần nào đầu rơi máu chảy.
Sáng nay cũng thế vừa phóng ra đường thì gặp ngay một trự đang phi như điên trên dốc xuống. Nếu hắn không thắng xe đến cháy đường thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra. Đang vội nên mình vù đi luôn, kịp nghe hắn tuôn ra một tràng gì đấy, chắc lại bài ca không quên như mọi lần: mang má (mẹ, mạ) ra hành lạc (?) hoặc giới thiệu vài bộ phận cơ thể đàn ông đàn bà.
Cảm giác có xe đuổi theo, mình chạy chậm lại sát vào lề. Quả nhiên, anh hùng xa lộ cúp đầu chặn xe mình. Dưới cái nón bảo hiểm hơi quá khổ là một bộ mặt vô cùng giận dữ, quả ria mép run lên bần bật theo nhịp bài ca không quên lúc này lại được cất lên rất mực thống thiết.
Cũng như mọi lần, mình ngồi yên trên xe và im lặng quan sát. Hắn nhảy xuống xe, phía sau bộ đồ rằn ri và đôi ủng bê bết bùn đất kia là một sinh vật khẳng khiu đang hoa chân múa tay rất khẩn trương. Có điều lạ, khi ai đó nổi điên dọa dẫm là mình lại thấy rất bình tĩnh, hắn càng điên thì mình càng bình yên, thậm chí là buồn cười.
Bác Jesus bảo "Nếu người ta tát vào má bên phải thì con hãy đưa nốt má bên trái cho hắn". Chả biết mình đã đạt được nội lực thâm hậu làm vậy chưa, có điều nếu gã kia vả vào má phải mình thì không có gì bảo đảm chắc chắn rằng mình sẽ không thụi lại hắn bằng tay trái.
Chừng như thấm mệt, với lại sao thấy đối tác chả phát biểu gì, lại cứ ngồi yên quan sát lặng lẽ thế, thông cảm thế, sinh vật giận dữ bỗng chùng xuống. Đúng thôi, ai lại thèm wánh cái ngữ không dám nhúc nhích, sẵn sàng ngã bổ chửng ra đường theo trường phái Lão Tử kia, sư bố thằng nào không khua khoắng với ông nhá.
Cuối cùng, lại cũng như mọi lần, vị anh hùng xa lộ đáng kính lên xe rồ máy phóng đi, không quên vứt lại vài bộ phận đàn ông đàn bà và nhận câu nói đầu tiên từ tận đáy lòng đối tác: "Xin lỗi bác".
Hòa bình muôn năm!
***
Trong võ đường Nghĩa Dũng Không Thủ, hóa ra mình là người ít va chạm nhất, ngoài những trận đấu chí chết với huynh đệ thì hầu như chưa có trận nào đụng độ ngoài đường. Không như sư huynh Lê Thanh Phong, mới học trò cấp 3 đã khét tiếng giang hồ đường phố, choảng nhau tét đầu tóe máu là chuyện thường.
Thực ra thì cũng có nhiều lần mình suýt lâm trận nhưng rồi mọi thứ lại qua đi bình yên như chưa hề có chuyện gì. Nhớ như in một lần đi cùng Sư phụ mình, võ sư Nguyễn Văn Dũng, lúc mình còn là sinh viên sư phạm Huế. Lần ấy Thầy chở mình trên chiếc xe đạp đi vào Đại Nội có việc gì đấy. Xe đi qua cửa Thượng Tứ, thầy trò đang say sưa trò chuyện thì có hai thằng chọi con ngồi trên chiếc honda dame phóng ào ra từ đường hẻm suýt húc vào bánh trước xe đạp. Trông hai thằng chọi ra dáng dân chơi, tóc dài râu rậm rất dữ dằn. Sai phè ra đấy, đã không xin lỗi thì chớ lại còn dùng lời lẽ rất thô lỗ chửi bới Thầy mình.
Không thẳng học trò nào còn có thể nhịn được trong tình huống như thế. Mình nhảy xuống, bước tới, ước lượng sẵn vài quả téken hay mae geri làm quà. Cảm giác bị một lực cản như bức tường, thì ra Thầy dang tay cản mình lại. Thong thả gạt chân chống, Thầy bước tới ân cần vỗ vai hai đứa, thân thương như bố nựng con, kèm với lời xin lỗi "chú xin lỗi hai cháu nha". Vẫn thong thả, Thầy lên xe và ra hiệu cho mình đang đứng như trời trồng :"ta đi em hè".
Thú thật là lúc ấy mình chả hiểu chuyện gì. Lên xe, Thầy mới nhẹ nhàng: "quá đơn giản khi em hay thầy nện cho mấy đòn hạ gục hai đứa kia. Nhưng đó không phải là cách giáo dục con người. Thầy tin rằng hai đứa đó sẽ thay đổi". Chả biết hai thằng chọi kia có thay đổi hay không, có điều xe đi khá xa ngoái lại mình vẫn thấy hai đứa đứng nhìn theo.
Chuyện ấy gây ấn tượng thật sâu đậm với mình mãi đến bây giờ. Mọi lời giảng giải chỉ là mớ lí thuyết, không có bài học nào giá trị cho bằng chính người học tham gia vào trải nghiệm thực tế. Mình "thoát" cả tá vụ suýt đổ máu cũng vì những gì đã được khai thị bằng chính ứng xử của Thầy.
Tiếc thay, những bài học nhân ái ở đời như thế đang dần mai một, nhường chổ cho giành giật, hận thù lên ngôi. Chùa chiền vẫn được dựng lên, thiên hạ vẫn nhắm nghiền mắt tụng lời Phật dạy "Lấy oán báo oán, oán ấy chất chồng; lấy ân báo oán, oán ấy tiêu tan". Thế rồi bước ra khỏi cổng chùa đâu lại vào đấy, người ta sẵn sàng dùng mã tấu dao găm "nói chuyện" với nhau chỉ vì một va quệt nhỏ.
Đức Phật từng bị một người Bà la môn nhổ vào mặt khi Ngài đang hoằng pháp. Đám đệ tử của Phật chỉ muốn giết chết kẻ hỗn xược kia, trong khi Ngài thong thả lau mặt và với một tình yêu vô lượng Ngài hỏi :"Nhà ngươi còn điều gì muốn nói nữa không?". Cái đức cảm hóa ấy đủ biến một kẻ xấc xược trở thành đệ tử thuần thành nơi cửa Phật suốt đời.
Nếu những bài học yêu thương tha thứ còn vắng bóng trên quả đất này thì nhân loại chỉ còn cách dìu nhau qua bên kia thế giới, Hòa bình chỉ là một khái niệm phù phiếm, xa vời...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét