Sắp có dịp ra thăm Hà thành đang vào Hạ, đọc lại bài thơ và lời bình tự nhiên thấy...yêu quá. Yêu Hà Nội, yêu nhà thơ, yêu nhà bình thơ, yêu luôn cả EM nữa (mặc dù chẳng biết là em nào, hi hi).
Thì đôi khi người ta cũng nên tự sướng tí, có sao đâu, he he...
Kìa em...!
Hoa Sấu li ti rụng trắng lòng đường
Hương ru dịu dàng mê đắm
Từng chiếc lá vàng kết thảm
Cong như cánh diều tuổi thơ
Kìa em...!
Vẫn những gốc Bằng lăng xưa
Bao năm bên hồ soi bóng
Chợt sớm nay giữa mây trời lồng lộng
Bung đầy sắc tím nhớ nhung
Kìa em...!
Có nhớ gì không ?
Hà thành tháng Tư đang chuyển mình vào Hạ
Gom yêu thương ủ vào hoa vào lá
Đợi Em...
Vẫn là một buổi sáng Hà Nội
bình thường như bao buổi sáng khác, cũng
trời xanh, lũ chim ríu ran, hoa sấu rụng, thảm lá vàng…Nhưng ở đây, với
tâm hồn của một nghệ sĩ, với tình yêu da diết với Hà thành, tác giả đã thổi hồn
cho hiện hữu của “
Người đọc chợt thấy đồng cảm với tác giả trong yêu
thương với cả lũ chim trở thành “đứa” thân thương như những người bạn thân;
trong “Hương ru dịu dàng” của của những bông “Hoa
Sấu li ti rụng trắng lòng đường”…
Ngay cả những chiếc lá vàng rụng rơi cũng không chỉ là xác lá,
chúng cũng kết thành tấm thảm “Cong như cánh diều tuổi thơ” cho nhà thơ thơ
thẩn trên đó mà hoài niệm…
Dalat, tháng 4, 2012
Ghé đọc "Kìa em" tưởng như "Kìa như...thị"
Trả lờiXóaHihi...
Đầy đủ hơn có lẽ là: "Kìa em...như thị", hi hi.
XóaBài thơ này em cũng thích, cứ như tặng riêng mình. Anh KK có avatar độc nhờ
Trả lờiXóaCuộc sống nên là thánh thiện, yêu thương như Đức Phật nhưng cũng nên hòa nhập với những gì đời thường nhất. Đó là mong muốn của KK qua cái avatar này.
XóaHay! :)
Trả lờiXóaCám ơn bác Hồ Du
Xóa