Chủ Nhật, 7 tháng 9, 2014

SỐNG CHẾT MONG MANH...




Chả hiểu cơn cớ gì mà dạo này mình lại thích tìm hiểu về cái sự chết, xem nó mặt mũi ngang dọc thế nào, xem nó là cái thá gì mà ai cũng sợ đến thế.
Thực ra thì thời sinh viên ở Huế mình đã từng "đánh bạn" với nó rồi. Thời ấy, mỗi lần xỏ găng bắt đầu cho một trận tỉ thí là mình lại nghĩ xong trận này quá lắm là phải vào hòm cho người ta khiêng đi chôn là cùng chứ gì. Lạ là những trận ấy mình đấu đá tưng bừng khói lửa, đã chẳng bị dính đòn gì đáng kể mà trái lại đối thủ lại sợ mình chết khiếp. Cám ơn cái thằng bạn tốt ... chết tiệt, hi hi.

Xem thử Krishnamurti nói gì nào: "Cũng như sống, chết chắc chắn phải là một cái gì đó phi thường. Đời sống là một tổng thể...Và để hiểu cái chết, chúng ta phải hiểu tổng thể cuộc sống, chứ không phải tách ra một mảnh rồi sống với cái mảnh rời rạc đó như hầu hết chúng ta làm. Ngay trong sự hiểu về cuộc sống có sự hiểu về cái chết, vì cả hai không thể tách rời nhau". Ừ nhỉ, hèn chi mà nhân loại khổ thế, cứ đòi tách ra, cứ muốn chấp nhận ngày chứ không chấp nhận đêm, chỉ chấp nhận cái nửa "sống" chứ kiên quyết không chấp nhận nửa "chết". Nhưng, cái lý tình tang là ở chổ, dù có không chấp nhận thì rồi cuối cùng cũng chết, mà chết trong giãy dụa mới điên chứ, hi hi.

Giờ thử tham khảo Osho xem, "Nếu cái chết mà xấu, điều đó có nghĩa là toàn bộ cuộc sống của bạn đã bị phí hoài. Cái chết nên là sự chấp nhận an bình, một lối đi đáng yêu vào cái không biết, một lời chào tạm biệt vui vẻ với những người bạn cũ, với thế giới cũ. Không nên có thảm kịch nào trong đó". Ua chầu! Đáng yêu quá, dễ thương quá!

Trong cơn hưng phấn, mình lật "Ngọn núi ảo ảnh" của bác Hoàng Phủ Ngọc Tường ra kết một cái luận: "Mặc dù các em gái xinh đẹp luôn luôn che miệng cười, tôi đoan chắc rằng, con người sẽ sống đỡ ngu xuẩn hơn, chừng nào hắn còn biết dành ít thì giờ để tò mò về cái chế, cái chết của chính hắn.

Không, mình dứt khoát không chịu sống ngu xuẩn, cái chết muôn năm! He he he.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét