Đọc Vĩnh Quyền bỗng nhiên lại nhớ bọ Quang
Lập, thế mới lạ, hi hi...Hai nhà văn với hai phong cách văn chương đối nghịch
nhau chan chát.
Một nhà văn Cố Đô lả lướt Hương Giang "văn
chương không thoát được chất "Huế mệ"" với một nhà văn quê bọ bạo liệt sông Gianh
"tinh nghịch, đáo để, sâu cay và nhân hậu".
Thì hãy cứ liệt vài ví dụ xem...
- Kể chuyện về cuộc hội ngộ giữa đạo
diễn và diễn viên made by VQ thì rất Huế "Quay phim và cô diễn viên chính
mời anh đi ăn tối. Lúc này anh thấy thèm phóng về khách sạn tắm táp nước nóng
hơn là ăn nhưng vẫn nhận lời" (Đêm Huế...), trong khi bọ Lập quê choa thì kể
như ri "Một đạo diễn Hà Nội vào làm vở, thấy chị thì thích lắm...Ông này
nói tối nay đi ăn tối với anh nhé, chị cười nói ăn tối xong rồi sao nữa anh,
ông này cười cười, nói em còn hỏi anh câu đó. Chị nói thôi để em tụt quần cho
anh chơi ngay giờ. Ăn uống làm gì mất thời giờ. Nói xong thì tụt quần liền..."
(Người đẹp)
- Cu nào thì cũng có nhu cầu tán gái, bạn gái của VQ thì hiện ra đấy hương thơm và
màu sắc thế này "Anh mỉm cười đưa tay nhón viên cốm từ lá sen khẽ đặt vào
bàn tay mở cong gợi hình một cánh sen" (Đêm Huế vẫn như thế), bác Cu Lờ
thì thay cốm bằng sỏi, thay bàn tay mở cong hình cánh sen bằng cả tấm thân em
"Hôm ấy mình tắm dưới suối, em xuống lấy nước, đứng trên bờ lấy sỏi ném đá
trêu mình, mình nhảy lên đè nghiến em xuống..." (Ba lần yêu cô giáo).
- Đã đè nghiến em xuống thì chuyện gì
đến nó phải đến. Cũng là cảnh ái ân, nhưng chàng trai xứ Huế núp vào sau lưng tượng
Phật "Nàng rùng mình đón nhận, ôm ghì lấy chàng, chủ động kéo chàng cùng
lăn tròn ra phía sau tượng, sau lưng Phật..." (Sau lưng Phật); à ơi, Ba
Đồn quê choa lắm lúa nhiều khoai "Phía vạt khoai, có một bóng đen đang nằm
giữa hai vồng khoai...Bóng đen cứ nhấp nhổm, cái đít cứ nhoay nhoáy." (Con
nít bắt biệt kích)...
Mình yêu cái lặng lờ sâu lắng của dòng
Hương, nhưng mình cũng rất ngưỡng mộ cái "thoáng đãng dữ dội" (chữ bọ
Lập) của sông Gianh. Cũng thế, mình quý cả hai nhà văn với hai phong cách dường
như trái ngược nhau đến thế.
Nhưng nói cho cùng thì cả hai cũng chỉ là
một, đều dùng ngòi bút với trái tim của mình mà "tải đạo", cũng đều đau
đáu với những hỉ nộ ái ố đời người. Nói
cho cùng, hai phong cách ấy cũng chỉ là hai mặt của một vấn đề: Cuộc sống. Hai
mặt ấy tồn tại ở hai con người nhưng đôi khi chúng cũng có mặt nội tại trong
một con người, chúng song song tồn tại và định danh cho nhau, không có mặt này
thì không có mặt kia. Cũng như không có ngày thì cũng chẳng có đêm, không có thiên
đàng thì cũng chẳng có địa ngục vậy.
Nói cho cùng thì đích đến của bất kì
dòng sông nào mà chẳng là biển cả mênh mông.
Hihi...
Trả lờiXóaDù đích đến là biển cả mênh mông nhưng chị vẫn phái cu lờ hơn là vê cu!!!
Dù vê cu cũng phê lắm lắm! hehe...
Hiểu rồi! Chị thuộc trường phái cu lờ. Vươn ra biển cả mênh mông mà có đôi có cặp thì vẫn vui hơn chị hè?
XóaHihi...
Trả lờiXóaHổng khéo cái thằng cặp đôi nó kéo mình chìm, sao mà "đáo bỉ ngạn" được hở em?
Khi đó bỉ ngạn chính là cái đáy, nơi "cái thằng cặp đôi" và nàng Như thị chìm xuống, hi hi...
XóaHehe...
XóaVàng chìm, cứt nổi... Túy ha?
Vậy thì chìm xuống cho nó... bảnh Túy hà?
/
.
Là em nói trường hợp nàng như thị đồng í cho cái "thằng cặp đôi" nó kéo xuống. Chứ còn nếu không thì ...thà chết chứ không chịu chìm, hi hi...
Trả lờiXóa