Đầu thập niên tám mươi thế kỷ trước,
khi còn là sinh viên mình đã quen với hình ảnh ven một đường phố Huế những ngày
đông rét mướt, một chị trùm áo mưa đội nón, co ro bên cạnh thúng trứng vịt lộn ngồi
chờ khách.
Tín hiệu rất dễ nhận ra từ xa là những
ngọn đèn dầu nhẫn nại sáng từng đêm. Mình rất ấn tượng với những đốm lửa có vẻ
nhỏ nhoi leo lét ấy. Giữa cái giá lạnh ướt át của Huế thì những đốm lửa đèn dầu
cho ta một cảm giác ấm cúng yên tâm đến lạ như lời chào của một người thân lâu
ngày gặp lại. Chợt nhớ Trịnh Công Sơn với “Ngoài phố mùa đông, đôi môi em là
đốm lửa hồng...”, biết đâu ý tưởng về đốm lửa môi em của chàng nhạc sĩ lại
chẳng xuất phát từ những ngọn đèn bên
thúng vịt lộn mùa đông xứ Huế...
Đừng tưởng đốm lửa kia chỉ làm phận sự
soi sáng cho thực khách, nó còn là...hương vị của món ăn nữa đấy. Trong “Chuyện
cơm hến” nhà văn đất Thần Kinh Hoàng Phủ Ngọc Tường từng mô tả: “Chị gánh hàng
đi, dáng gầy mỏng manh, chiếc áo dài đen cũ kỹ, chiếc nón cời và tiếng rao lanh
lảnh. Hồi nãy tôi đã đếm và biết gánh cơm trên vai chị có tất cả mười bốn vị.
Bây giờ tôi mới phát hiện thêm vị thứ mười lăm, là lửa. Vâng, một bếp lửa chắt
chiu, ấp ủ đi trong mưa suốt mùa đông, bền bỉ theo bước chân người...”
Nếu như ở Đà Lạt, trong cái giá lạnh
về đêm đã có gánh sữa của “chị đậu nành” thơm lừng nóng sốt mời chào lữ khánh, thì
ở Huế những đôi tình nhân lại thích sà vào bên thúng vịt lộn nóng hổi vừa thổi
vừa ăn vừa trao cho nhau những quấn quýt sau cùng trước khi...ai về nhà nấy.
Thời sinh viên, thi thoảng rủng rỉnh, mình cũng chiêu đãi nàng món trứng lộn vỉa hè. Con giai Huế thuộc
loại lãng mạn đến cấp thượng thừa, thử nghe họ tán gái thế này thì rõ: “Anh
muốn đời cứ đêm mãi thôi/ Đừng cho nắng phủ nét phai phôi/ Để anh càng lạnh em
càng lạnh/Và mãi gần nhau thế đủ rồi...”. Trình độ lãng mạn của giai bọ không
được như thế, sau khi đã cẩn thận kiểm tra hầu bao bảo đảm cho mỗi đương sự một
quả vịt lộn, mình dứt khoát kéo nàng
đứng lên nói lời từ biệt. Thôi thế em ạ, đời có đêm mãi thôi thì trứng lộn cũng
chả đủ mà ăn, he he he...
Gần ba mươi năm sau, giờ này năm ngoái
có dịp về lại xứ Huế mộng mơ, mình vẫn thấy bên vỉa hè “chị vịt lộn” trùm áo
mưa, chiếc nón cời với ngọn đèn dầu kiên nhẫn sáng. Ôi, Huế thương, Huế của ta
ơi, Huế cũ Huế xưa vẫn còn xưa cũ lắm...
Hihi...
Trả lờiXóaThế mới biết Tình cũng cần có Tiền để tăng thêm hương vị...hột vịt lộn, Túy nhỉ?