Thứ Hai, 4 tháng 8, 2014

CHUYỆN CÁI ĐẦU…GIƯỜNG






Nguyên cái giường thì hẳn là có nhiều chuyện để nói rồi, hãy cứ quan tâm đến cái đầu giường cái 
đã, he he.

Ngang qua cái phòng cô con gái thấy nó trang trí cái đầu giường trông vui mắt, sinh động đáo để, cơ man là hình ảnh cắt dán, thú nhồibông các loại, đủ màu sắc, đủ kích cở. Chợt nhớ lại thời trẻ con, trên cái giườnggỗ ọp ẹp mình biến cái đầu giường thành cái kho để hằm bà lằng các loại đồ chơicon trẻ nhà quê một thuở.


Mình vốn ham chơi lêu lổng từ bé, chả có trò gì củacon nít nhà quê thời ấy mà mình không tham gia, chơi khăng, đánh đáo, súng caosu, chọi vụ (con vụ)…thôi thì đủ cả. Hồi ấy làm gì có tủ kệ như bây giờ, đichơi về là tiện tay vứt hết “đồ nghề” lên đầu giường, sợ mạ tịch thu thì giở chiếc chiếu lên nhét đồ chơi xuống dưới, thế thôi. Nhớ có lần, mình còn để luôncả thẩu cá lia thia (cá đuôi cờ) lên đầu giường, tối ngủ say khua khoắng thếnào đánh đổ thẩu cá, sáng mở mắt đã thấy chú cá cưng nằm dưới chân giường bị lũkiến bu kín, mính tiếc đứt ruột mất mấy ngày.


Đến tuổi học cấp hai thì ngoài đồ chơi, đầu giườngcòn có sách. Ông anh đi công tác xa thỉnh thoảng về mang theo mấy cuốn truyện, mình vớ lấy ngấu nghiến, lâu dần thành nghiện.Đó là thú tiêu khiển sang trọng nhất của mình thời ấy. Thói quen đọc theo qua thời cấp ba, sinh viên, rồi mãi tới bây giờ. Cái đầu giường không thể thiếu sách.


Kịp đến cái tuổi thanh niên sung sức, biết đu đưagái gú rồi vợ con, đầu giường kiêm thêm nhiệm vụ “sex store” với một vài món “đồchơi” phục vụ cho cái nhu cầu thổ tả mà rất đỗi thiêng liêng của phần “con” yêudấu. Hăm bốn trên hăm bốn, cứ khi nào ba máu sáu cơn trỗi dậy là đầu giường lại ngoan ngoãn cung cấp phương tiện ngay, không chậm trễ giây nào, hi hi…


Hôm qua, sau một ngày tất tả ngược xuôi vì cái nhiệmvụ khốn khổ của đời người gói tròn trong hai chữ “mưu sinh”, tối leo lên giường mình đã mệt lả, người đau như dần từ đầu đến chân, cứ như vừa mới bị tra tấn. Mụvợ bèn huy động các loại dầu xoa bóp thật lực cho mình. Có khi do cái diện tíchmặt ngoài không nhỏ, công với da thịt mình chẳng mềm mại gì nên xong việc đếnlượt nàng mệt quá nằm vật ra kêu nhức mỏi. Thế là đến lượt mình phải bò dậy làmcái việc tương tự cho đối tác.
Giở cái đầu giường lên mình mới tá hỏa, đồ chơi củatuổi xế chiều đây ư? Vô số các loại dầu gió xanh đỏ cứ như cửa hàng dược. Thôithì đủ loại chai lọ màu sắc, nhãn hiệu từ Mã đến Sing từ Thái đến Tàu, có cả mấychai nước gì màu bả trầu mà vợ giải thích là thuốc gia truyền mua tận Chợ lớn chuyên trị thấp khớp.


À thì ra thế, một thời trẻ trai hăm hở trôi qua trênđầu giường, tà tà bóng ngã về tây, nay tuổi già cũng ân cần thăm hỏi ta từ chínhcái đầu giường, đợi một ngày đẹp giời đến lượt chân giường sẽ khép kín cái vòngtròn trên phận người thân ái. 


Có sao đâu nhỉ, những thứ “không hẹn mà đến” hôm nào rồi cũng có ngày “không chờ mà đi”, “mệt quá đôi chân này” thì “tìm đế chiếc ghếnghỉ ngơi”, còn “mệt quá thân ta này” là lúc “nằm xuống với đất muôn đời”, TrịnhCông Sơn bảo thế, rứa thôi.


Hi vọng đến lúc đó mình còn đủ thời gian và sức lực đểviết tiếp câu chuyện về nguyên cả cái giường, hi hi hi…